Trần Thực khép mắt lại, thôi động tiên nguyên, luyện hóa chén trà trong cơ thể.
Chốc lát sau, hắn mở mắt, lẩm bẩm: "Thì ra chỉ là một chén trà bình thường."
Hắn vốn tưởng chén trà Phu Tử để lại ắt hẳn ẩn chứa huyền cơ, uống vào tất sẽ đại tăng tu vi, hoặc thoát thai hoán cốt. Song, sau khi uống và vận luyện một phen, hắn mới hay mình đã nghĩ quá nhiều.
Trần Thực quan sát bốn phía, ngồi nơi đây như ngồi đáy giếng, ngẩng đầu nhìn trời, trời chỉ bằng miệng giếng. Bốn bề là núi non xanh biếc, cây cỏ phủ kín. Nơi này chưa bị ngoại đạo xâm nhiễm, không khí trong lành, hơn hẳn bên ngoài.